Thấy đủ, tôi lên ngồi trên ghế. Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.
Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu.
Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Quả thực là hôm nay cả nhà lo.
Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.
Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng. Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm. Từ nay thôi hẳn đá bóng.
Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung.
Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được? Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được.
Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở.
Hơi bị xịn, tiền triệu đấy. Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc. Nháy: Chiều đi đá bóng.
Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Đều ngập trong nước mắt nhân gian. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai.